~o0o~Love manga~o0o~
Chào mừng bạn đến với Love Manga [LMF] ^^
Cùng đăng nhập để trò chuyện với các thành viên khác về cuốn manga mà bạn thích nhé ^^
Các khách viếng thăm sẽ có nhiều thiệt thòi đấy Rin à! Len thích Rin! (Chap 7) 955752
~o0o~Love manga~o0o~
Chào mừng bạn đến với Love Manga [LMF] ^^
Cùng đăng nhập để trò chuyện với các thành viên khác về cuốn manga mà bạn thích nhé ^^
Các khách viếng thăm sẽ có nhiều thiệt thòi đấy Rin à! Len thích Rin! (Chap 7) 955752

Đăng nhập - Đăng kí


You are not connected. Please login or register

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

1Rin à! Len thích Rin! (Chap 7) Empty Rin à! Len thích Rin! (Chap 7) Fri Apr 10, 2015 5:52 pm

Sakai Kayoko

Sakai Kayoko
Cấp 1
Cấp 1
Khi Lenka bỏ đi, Rin và Len vẫn đang đứng trên sân thượng, cả 2 đều im lặng không nói gì. Len cảm thấy hơi rợn vì bầu không khí lúc này, bởi đôi lúc câu thấy vẻ lạnh lùng của Rin có thể khiến người ta có cảm giác hơi sợ, và lúc này cậu đang nếm trải cảm giác ấy. Không muốn chịu đựng thêm, cậu quyết định mở lời:
- Rin…. Lúc nãy cậu nghe Lenka nói vậy, có giận không?

- Len à… - Rin quay sang nhìn Len – Việc đó chẳng có gì khiến tớ phải giận cả.

Tim Len bỗng nhói lên. Tuy Rin nói rằng không hề giận dữ gì, nhưng cậu chỉ cần nhìn cách Rin cười và ánh mắt của Rin lúc đó, là có thể biết ngay rằng Rin chỉ đang cố tỏ ra vui vẻ thôi. Cũng đúng, ai có thể vui vẻ được khi bị xúc phạm như thế.
- Rin nè… Dù có thế nào, thì việc Len thích Rin cũng không thay đổi đâu, nên đừng có buông xuôi giữa chừng, biết chưa? – Len vừa nói vừa hôn nhẹ lên trán Rin

- Biết mà >.< - Rin ngập ngừng.
Rin… cô ta không phải là loại con gái có thể dễ dàng rời xa anh tôi chỉ vì vài câu nói của tôi đâu…. Khá thú vị nhỉ. Len là anh trai tôi (Đương nhiên), và từ lúc mới sinh ra, Len đã “thuộc quyền sở hữu” của tôi, và tất cả những gì tôi muốn, anh ấy phải làm theo, mặc dù từ trước tới giờ Len chưa bao giờ làm theo lời tôi cả.

Nhưng rồi mọi chuyện cũng sẽ đi đúng hướng. Tôi và Len là song sinh, nên những gì anh ấy nghĩ tôi là người biết rõ nhất, chắc chắn là vậy. Và tôi biết rằng anh ấy thích chị Miku, chỉ có điều là “làm giá” thôi!

Chuyện xưng hô với Rin khiến tôi chóng mặt. Lúc trước mặt Len, phải xưng chị-em (em gái ngoan trước mặt Len) , xưng tớ - cậu trước mặt bạn bè (là một cô gái dễ thương, hòa đồng) và tôi – cô (đối với Rin), vậy mới dễ dàng “khủng bố”

Đang ngồi suy nghĩ, tôi thấy Rin và Len cùng nhau vào lớp. Thật bực mình! Canh lúc Rin đi ngang qua tôi, tôi đưa chân ra ngàng cho cô ta té một cú cho bẽ mặt, nhưng Rin đã kịp nhảy qua chân tôi, không quên ngoái đầu lại nhìn tôi, mỉm cười vẻ đắc ý. Thật đáng ghét! Tôi giận sôi cả gan. Tôi nhất định phải khiến Rin rời xa Len! Mãi mãi!Sau giờ học

Len và Rin cùng nhau về, thậm chí chẳng thèm để ý đến tôi. Tôi là em gái anh ấy kia mà! Tôi liền chạy theo, không quên hét với:

- Anh Len, đợi em!!

Len vẫn giả bộ không nghe, vẫn đi đứng nói chuyện bình thường như không có ai đang gọi anh ấy vậy. Cả 3 chúng tôi đi đến cổng trường, thì…



- Miku? – Đang nói chuyện với tôi, bỗng Len gọi lên cái tên đó.

Tôi nhìn theo ánh mắt Len. Một cô gái trông rất xinh đang đứng dựa lưng ở cổng trường, bọn con trai trong trường vừa nhìn vừa trầm trồ khen Miku với vẻ ngưỡng mộ. Qủa thật Miku đúng là rất xinh. Cô ấy có vóc người khá nhỏ bé, nhưng trông vẫn rất mạnh mẽ. Mái tóc của Miku rất dài và dày, màu xanh nước biển, được buộc thành hai bím ở hai bên trông rất trẻ con. Miku mang một bộ váy xòe màu xanh da trời nhạt, mắt cô ấy cùng màu với màu váy. Nghe thấy tiếng Len gọi, Miku quay lại, cười rạng rỡ, chạy đến bên Len và hôn nhẹ lên má Len:

- Len, cậu đẹp trai ra đấy nhé!

- Xời, khoái nịnh – Len cười.
Bỗng Miku nhìn sang tôi. Cô ấy cười rất tươi:

- Ah.. Chào cậu, tớ là Miku. Miku Hatsune. Gọi tớ là Miku ,nhé! – Vừa nói, Miku vừa đưa tay ra bắt tay với tôi
- Tớ tên Rin Kagamine. Chào cậu. – Tôi đáp lại, nhưng trong đầu vẫn nghĩ đến nụ hôn của Miku dành cho Len khi nãy. Len không hề né tránh. Chẳng lẽ…. đúng là Len thích Miku, như lời Lenka nói sao?
- Chị Miku! Chị về sớm vậy? Em tưởng tuần sau chị mới quay về Nhật chứ?
Miku cười không nói gì, nhưng có vẻ Lenka hiểu ý cô.
- Này, cả đám đi ăn đi, tớ mới quay về là đi đến đây ngay đấy! – Miku đề nghị.
- Được đấy! – Lenka tán thành – Em cũng đói rồi, nhưng…

Vừa nói, Lenka vừa quay qua nhìn sang tôi. Tôi hiểu ý, khẽ nhún vai và quay lưng bỏ đi. Len níu tay tôi lại
- Rin, đi cùng với tớ! Cậu đừng đi đâu cả.
Miku khá ngạc nhiên. Cô hết nhìn tôi rồi lại nhìn Len. Rồi Miku mỉm cười:
- Ồ, có sao đâu Lenka. Rin, đi cùng chúng tớ nhé! Hôm nay mới về nước mà đã có bạn mới rồi, tớ vui lắm.
Tôi ngập ngừng, không biết liệu Miku có thật lòng hay không. Tuy nhiên, tôi có cảm giác Miku là người tốt. Tôi gật đầu. Đúng lúc cả bọn đang định đi thì nghe tiếng gọi
- Rin! Rinnnnnnnnnnn!
Tôi quay lại. Là Kaito. Kaito hớt hải chạy đến. Cậu ấy thở hồng hộc, rồi lấy từ trong cặp ra một thứ, đưa cho tôi. Đó là cái ví của tôi, hình như lúc ngủ ở phòng y tế tôi đã làm rơi nó trên giường, và Kaito đã thấy và bây giờ cậu ấy đem trả cho tôi.
- Cảm ơn cậu, Kaito – Tôi cười.
- Ừ, có gì đâu…. – Nói rồi Kaito quay qua nhìn Miku – Bạn này là…
- Miku, bạn của tôi – Len nói bằng giọng khá khó chịu. Cậu nắm chặt tay tôi. Len ghen à? Ghen khi thấy tôi và Kaito nói chuyện thân mật sao? Len trẻ con ghê :’’>
Tôi thấy Len nắm tay Rin rất chặt. Tôi hiểu. Len và Rin là một cặp. Vậy cũng tốt. Tôi đối với Len chỉ là bạn, nhưng gia đình hai chúng tôi lại không muốn chỉ như thế, họ muốn quan hệ của tôi và Len tiến xa hơn. Nhưng tôi muốn tự mình tìm kiếm người mà tôi thích, mà người đó, chắc chắn không phải là Len.
Cho đến khi nhìn thấy Kaito, tôi thoáng thấy tim mình dao động. Do Kaito sao? Không hiểu sao, như có luồng điện vậy, tôi cứ nhìn Kaito, nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của cậu ấy. Không lẽ tôi đã thích Kaito, ngay từ cái nhìn đầu tiên sao?
À, chào Miku – Tôi thoáng bừng tỉnh khi thấy Kaito đưa tay ra chào tôi – Tôi tiến người đến hôn lên má cậu ấy

- Chào cậu, Kaito – Tôi cười

Trông Rin và Kaito, cả 2 đều bất ngờ. Tôi vội giải thích :

- Ở Mỹ, người ta chào hỏi bằng cách hôn lên má

Có lẽ lúc nãy thấy tôi chào Len theo kiểu Mỹ, Rin đã rất ngạc nhiên. Kaito bây giờ cũng vậy. Mắt cậu ấy mở to, miệng há ra ngạc nhiên.

- Xời, có vậy mà cũng đơ luôn à? – Lenka lên tiếng, vẻ khó chịu

- Lenka, lịch sự chút đi! – Len bực bội

Tôi ngập ngừng, liền cười chữa cháy:

- Này, Kaito đi ăn cùng bọn tớ luôn nhé!

- À, không, mình còn bận việc của trường… Để sau nhé! – Nói rồi Kaito đi mất.

Kaito đi rồi, tôi vẩn cứ đứng ngẩn ngơ nhìn theo cho đến khi dáng cậu ấy mất hút sau cánh cổng trường. Nhận thấy sự ngẩn ngơ của tôi, Len đập vào vai tôi khiến tôi bừng tỉnh:

- Này, Kaito đi rồi, cậu có nhìn thì cậu ta cũng không quay lại đây đâu

- Thiệt tình… - Lenka chắt lưỡi bực bội
Pính Poonggggg

Có tiếng chuông cửa. Rin dụi mắt, vươn vai. Hôm nay chủ nhật, mới sáng sớm chưa nướng được tí nào mà đã…. Rin bước xuống cầu thang, vẫn để nguyên mái tóc bù xù và mang bộ đồ ngủ để ra mở cửa (Thiệt tình, Nv Rin của tớ hơi vô ý tứ thì phải =.=)

Rin mở cửa ra. Là Miku. Miku đang đứng trước cửa, cười ngượng nghịu với Rin. Miku khiến Rin cảm thấy xấu hổ với bộ dạng lúc này của cô. Miku mặc bộ váy liền (vẫn là) màu xanh nước biển) bồng bềnh trông rất nữ tính, bên ngoài khoác thêm chiếc áo sơ mi trắng bằng vải voan mỏng. Trông Miku hoàn toàn trái ngược với bộ dạng bê bối của Rin lúc này.

- Miku à… Sao cậu biết nhà tớ?

- Tớ hỏi Len – Miku vừa nói vừa cười – Tớ vào nhà được chứ?

- À… Đương nhiên là được rồi… Cậu vào nhà đi!

Rin và Miku cùng lên phòng. Miku ngồi xuống tấm đệm ở giữa phòng

- Rin nè…. Cậu biết mình đến đây có chuyện gì không?

Rin lắc đầu. Tuy nhiên cô nghĩ rằng Miku đến để “dằn mặt” cô, rằng Len là của Miku. Tuy nhiên, đó cũng chỉ là suy đoán thôi

- Rin à… Thật sự thì, người tớ thích không phải Len đâu. Tớ về Nhật chỉ là vì không chịu được những sự thúc ép của gia đình ở bên ấy.

- Thế ra không phải cậu và Len thích nhau sao? – Rin hỏi

- Đương nhiên rồi! Cậu yên tâm. Tuy Lenka nói vậy nhưng…. Thực sự đó chỉ là ý nghĩ của một mình nó thôi! À, Rin, cậu mau đánh răng rồi thay đồ đi! Tớ muốn hỏi cậu vài chuyện…

Rin gật đầu. Cô vội vàng sửa soạn quần áo và ra ngoài cùng Miku. Cả 2 ngồi tại một quán bánh ngọt khá nổi tiếng trong thành phố. Miku bảo rằng trong khoảng thời gian lúc cô ở Nhật lúc trước, cô là khách quen của quán này. Vừa thấy Miku bước vào, chị chủ quán có mái tóc hồng xõa dài liền chạy đến và cười thân thiện:

- Miku-chan, em về Nhật lúc nào thế?

- Luka-san, em mới quay về hôm qua thôi

Chị chủ quán – Luka, quay sang nhìn Rin, cười
- Chào em, em mới đến quán lần đầu nhỉ? Miku-chan, chỗ cũ của em vẫn trống đấy. Chị sẽ mang bánh và cà phê cho em. Còn cô bé này…? – Luka nhìn sang Rin

- Em ăn giống Miku ạ - Rin cúi đầu

Rin và Miku ngồi nơi chiếc bàn tròn thủy tinh bên cạnh cửa sổ nhìn ra một vườn hoa rất đẹp.Không khí xung quanh sực nức mùi bánh nướng hấp dẫn cùng giai điệu mấy ca khúc ballad dịu nhẹ. Rin mở lời:

- Miku-chan… cậu muốn hỏi tớ chuyện gì?

Miku đỏ mặt. Cô cứ chỉ chỉ hai ngón tay vào nhau. Mãi một lúc sau, Miku mới lên tiếng

- Kaito… là bạn cậu à…

Rin mở to mắt. Trông Rin rõ là ngạc nhiên. Phục vụ đã mang bánh và cà phê ra. Rin khuấy nhẹ cốc cà phê, làm nổi lên lớp bọt mỏng trên mặt cốc và làn khói tỏa hương nhè nhẹ. Rin cười:

- Trông thái độ của Miku thế này thì…. Rõ là cậu thích Kaito rồi

Mặt Miku bây giờ còn đỏ hơn lúc nãy, chắc phải ngang bằng lớp xiro dâu phủ trên phần bánh của cô ấy. Miku cầm dĩa cứ cắm cắm vào chiếc bánh, ngập ngừng

- Có lẽ .. là đúng vậy… Từ lúc đầu tiên thấy Kaito, không hiểu sao tim tớ cứ đập rộn hết cả lên, và tớ cứ luôn nghĩ đến cậu ấy

Rin khẽ mỉm cười. Những cảm xúc mà Miku nói quả thật rất giống với cô khi cô nhìn thấy Len lần đầu tiên. Rin bảo với Miku, rằng Rin và Kaito chỉ mới nói chuyện hai lần, nên Rin không biết gì nhiều về Kaito nên không nói cho Miku được nhiều.

- Hì, dù sao cũng cảm ơn cậu, Rin-chan…Mà nè…. Ngày mai sinh nhật Len đấy, Rin biết không?

Rin giật mình. Cô không biết sinh nhật của Len. Rin khẽ lắc đầu. Miku cười:

- Đi, mình đi mua nguyên liệu làm quà tặng Len, nhỉ?

- À.. Ừ. – Rin gật đầu. Cô thoáng thất hụt hẫng. Rõ ràng là cô chưa biết nhiều về Len, ngay đến sinh nhật của Len cô còn không biết.

Về đến nhà, Rin bắt tay ngay vào việc làm bánh. Miku bảo rằng Len thích nhất là bánh nhân táo. Thấy Rin vật lộn với mớ nguyên liệu một cách khó khăn (Rin trước giờ chưa bao giờ nấu ăn), mẹ Rin đề nghị:
Mẹ giúp con nhé?

- Không đâu mẹ! – Rin bướng bỉnh – Mai là sinh nhật Len. Con sẽ tự làm để tặng cậu ấy

Mẹ của Rin nhín vai. Nhưng vẫn bảo:

- Mẹ chỉ con cách làm thôi, còn sau đó thì con tự lo nhé!

- Ah… dạ.. cảm ơn mẹ

Mẹ Rin hướng dẫn các bước làm. Rin hí hoáy làm theo. Sau hơn tiếng rưỡi đồng hồ mày mò với bột, táo, đường,….. Rin cũng làm được một thứ có-thể-gọi-là-bánh. Rin đưa cho mẹ thử một miếng. Mẹ của Rin nếm thử, rồi bảo:

- Tạm ổn, con yêu

- Mẹ ơi, ngon thì cứ nói ngon đi chứ! – Rin quẹt một lớp kem lên mặt mẹ.

Còn công đoạn cuối cùng là trang trí bằng cách viết chữ trên mặt bánh. Thế mà Rin vẫn cứ bối rối không nên viết chữ gì. Mẹ Rin thấy con gái cứ băn khoăn mãi, cũng gợi ý:

- Con viết “ Tặng Len-MY LOVE” hay câu gì đó tương tự là được chứ gì!

- Ôi mẹ ơi… Ai lại vậy….

Cuối cùng, Rin cũng quyết định viết một chữ cực kì đơn giản : HPBD to Len (=.=). Cô gói chiếc bánh lại bằng giấy gói màu vàng và buộc nơ xanh. Ngày mai cô sẽ tặng nó cho Len. Rin cực kì háo hức, không biết Len sẽ phản ứng như thế nào.

Hôm sau ở trường, Len được các bạn gái tặng không biết bao nhiêu quà. Lenka cũng tặng Len một cái gì đó, trông giống như một tấm thiệp, màu hồng và lấp lánh kim tuyến. Len mở ra xem, tức thì liền nó xuống bàn thật mạnh. Rin tò mò mở ra xem thì… Đó là một cái thiệp cưới, có ghi tên “cô dâu chú rể’’ – Len và Miku một cách cực kì nổi bật.

- Sao, anh thích chứ? – Lenka cười cười – Đáng lẽ về nhà em tặng anh cũng được nhưng em muốn cho “ai đó” thấy – Lenka vừa nói vừa liếc sang Rin

- Lenka! Làm ơn đừng bày trò nữa đi! – Len hậm hực. – Rin, đi với tớ một chút

Vừa nói Len vừa cầm tay Rin kéo đi. Hai người lại lên sân thượng.

- Thiệt tình! Con nhỏ Lenka đó! Nó…. – Len chưa dứt lời thì liền nhìn qua Rin – Rin nè…. Hôm nay, tớ chỉ đợi quà của cậu thôi đấy!
Thật ra… - Rin định nói rằng cô có quà cho Len, nhưng vì Rin muốn Len bất ngờ, nên cô cười trừ

- Xin lỗi nhé, tớ quên mất sinh nhật Len

Mặt Len lộ vẻ thất vọng thấy rõ. Nhưng rồi sau đó nhanh chóng tươi cười trở lại.

- Có sao đâu nào! Nhưng…Ít nhất cũng phải “đền bù” cho tớ cái gì đó chứ - Len vừa nói vừa nhìn Rin tinh nghịch.

Rin hơi đỏ mặt. Cô đánh nhẹ vào đầu cậu.

- Thiệt tình, không được đâu nhé!

Len lè lưỡi nhìn Rin. Cậu tiến đến sát gần mặt Rin và hôn lên môi cô. Nụ hôn ấm áp, ngọt ngào lan tỏa khắp cơ thể hai người. Len ôm chặt Rin trong vòng tay, Rin cũng quàng tay ôm lên cổ Len. Khi cả hai buông nhau ra, Rin và Len cùng nhìn nhau cười ấm áp

Buổi tối

Rin vui vẻ ôm món bánh – quà tặng cho Len trên tay. Cô đã hỏi Miku nhà của Len. Miku bảo rằng hôm nay tất cả mọi người trong gia đình Len đều có mặt để chúc mừng Sinh nhật Len. Rin định sẽ tặng cho Len, để khiến cậu ấy bất ngờ.

Nhà của Len trông thật to lớn và sang trọng. Mới đi từ bên ngoài Rin đã thấy choáng váng trước vẻ đồ sộ của nó. Đúng là nhà giàu có khác! Rin khẽ đẩy cửa bước vào. Căn nhà có đông người quá, tất cả đang tập trung bên một bàn tiệc lớn, ai cũng ăn mặc rất quý phái. Dường như không ai để ý rằng Rin vừa bước vào cả. Rin nhìn quanh quất. Len kia rồi! Cậu ấy đang mặc vest, bên cạnh cậu là Miku và Lenka, cả 2 đều mang bộ váy công chúa rất đáng yêu. Ngoài ra còn có một số người lớn, hình như là cha mẹ và người quen của gia đình Len

- Len.. – Rin tính cất tiếng gọi Len, thì…
- Mọi người – Một người đàn ông lên tiếng – Hôm nay là sinh nhật Len, con trai tôi, và cũng là lễ đính hôn của nó với Mku – con gái chủ tịch tập đoàn Yamaha!
*BỊCH*
Len và Miku, cả hai lộ rõ vẻ sửng sốt. Rin làm rơi hộp quà trên tay xuống sàn nhà. Bất ngờ, đau đớn, Rin vụt chạy khỏi nhà của Len. Cô cứ chạy mãi, chạy mãi. Tấm trí cô cứ văng vẳng lời nói của người đàn ông lúc nãy: “Hôm nay là lễ đính hôn của Len, con trai tôi và Miku…”
Mắt Rin đẫm lệ. Cô cố đưa tay lau nước mắt, nhưng nó vẫn cứ chảy ra mãi không thôi. Rin bật khóc. Về đến nhà, cô chạy thẳng lên phòng, khóa cửa lại và khóc thật to: “Phải rồi…. Len không phải là dành cho mình… Không phải…”
- Rin! Chuyện gì vậy con? – Bên ngoài phòng, ba và mẹ cô đang cố gọi cô xem có chuyện gì, nhưng Rin mặc kệ. Bây giờ, cô chỉ muốn khóc thật to, để quên hết những chuyện vừa nãy.
Baaaaaaaaaaa! Ba nói gì vậy? – Tôi hét to

- Ba đã nói lúc nãy, con không nghe sao? Con và Miku sẽ làm lễ đính hôn trong hôm nay!

- Bác à… - Miku ngập ngừng – Cháu cũng không thích chuyện này đâu.. Bác nghĩ lại đi!

Tôi rời khỏi bàn, định ra sau vườn. Miku cũng định đi theo tôi. Ra đến cửa, tôi bỗng thấy một hộp quà, mở ra, là một chiếc bánh táo.

- Của ai đây nhỉ? Miku, cậu biết không?

Miku nhìn cái bánh. Trông Miku lộ rõ vẻ bất ngờ, và sau đó là lo lắng. Miku ái ngại nhìn tôi

- Len à, cái này… có lẽ là của Rin-chan…

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất

Junalone coppyright @ 2011-2012