~o0o~Love manga~o0o~
Chào mừng bạn đến với Love Manga [LMF] ^^
Cùng đăng nhập để trò chuyện với các thành viên khác về cuốn manga mà bạn thích nhé ^^
Các khách viếng thăm sẽ có nhiều thiệt thòi đấy [Fanfic] The End 955752
~o0o~Love manga~o0o~
Chào mừng bạn đến với Love Manga [LMF] ^^
Cùng đăng nhập để trò chuyện với các thành viên khác về cuốn manga mà bạn thích nhé ^^
Các khách viếng thăm sẽ có nhiều thiệt thòi đấy [Fanfic] The End 955752

Đăng nhập - Đăng kí


You are not connected. Please login or register

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

1[Fanfic] The End Empty [Fanfic] The End Thu Jul 11, 2013 11:11 am

IceBông

IceBông
Admin
Admin
The End – Kết Thúc


Au: Clue-Sama

Rated: M

Permission: done.

Trans: Hana Miw

A/n of Miw:Mình chọn the end vì nhớ có một lần lạc tới một blog của bạn nào đó, bạn ấy nói rằng đã khóc rất nhiều vì fic này. Mình thật sự bị ám ảnh. Fic này là hiện thân của sự thật không hề được hư cấu ngọt ngào hay là vương vấn chút gì là lưu tình nâng đỡ nhân vật của tác giả. Mình nghĩ THE END là sự thật nếu Kaname và Zero trong VK yêu nhau, không xuất hiện Shizuka… hay bất cứ tình tiết nào khác nào khác ngoài trường học khoá học và công việc. Một trong những thể loại mình rất thích … phản ánh được hết những gì mình suy nghĩ về cái kết cục của KanZe.

Nguồn: http://yaoiland.vn/forum/showthread.php?t=26119


Chap 01


“Zero, ôi, chúa ơi… em phải mở rộng chân mình ra nữa…”

“Tôi … tôi đang cố…”

Căn phòng ngập ngụa với nhiệt, cái mùi của sex và máu. Những tia nắng từ mặt trời đang tỏa sáng kia tìm cách chiếu một cách hạnh phúc qua đám rèm cửa rủ xuống nặng nề chỉ để thêm một chút hứng tình cho giây phút đó. Lúc này thật giống như là lần đầu tiên tôi làm tình với Kaname Kuran, nhưng sự thật đó đã là một con số nào đó mà tôi đã quên không đếm từ rất lâu rồi. Bất cứ khi nào chúng tôi làm điều đó, nó quá kích lực và bất thực. Sex giữa vampire và vampire chả giống cái gì cả tôi thậm chí chưa bao giờ cảm nhận được nó trước đó và với việc trở thành một vampire lúc này chỉ làm tăng cái cảm giác không cảm giác đó mà thôi. Mọi sự kết nối nhẹ nhàng cũng gần như hủy diệt tôi bởi cơn thỏa mãn. Đặc biệt ở chỗ là mọi kiểu xuyên xỏ đều khiến tôi như vậy.

Tôi rên rỉ và nhấn đầu mình vào chiếc gối đằng sau khi Kaname quay lại đâm vào cơ thể tôi, thật mạnh, thật sâu chạm với tới điểm thẳm trong đó. Thi thoảng chúng tôi đi xa tới thế này và mồ hôi cùng máu thẩm ướt cả ga trải giường; và một thứ chất lỏng khác sẽ sớm hòa vào cái mớ hốn độn đó thôi. Cơ thể tôi và anh ta rung lên theo mỗi chuyển động của Kaname khi mà anh ngấu nghiến và thở dốc lên trên những đường cong nơi cổ và vai tôi. Nơi mặt anh ta vùi vào, có những vết cắn sâu ở xương quai xanh tôi, chúng đang chậm chạp lành lại nhưng máu- thứ mà anh ta không ngừng liếm lấy thì trào ra cả khu vực đó. Đó là những gì để bắt đầu cho cho một màn đặc biệt sáng nay.

Đột nhiên, anh rên rỉ, và anh cũng chậm lại những chuyển động của mình. Hông của tôi giật nảy lên bởi sự ngừng lại đột ngột của anh, và co gập lại.

“…Zero…” anh rên dài tên tôi, lưng của anh ưỡn ra và anh ra trong tôi, thứ ấm nóng đó lấp đầy cơ thể tôi; một chút chất lỏng của anh trượt từ làn da tôi xuống nền đệm. Cơ thể anh đã chậm lại một cách đáng kể và anh dần dần rút ra khỏi cơ thể tôi, nhưng chân tôi vẫn còn đang quấn chặt xung quanh eo anh và ngọ nguậy thúc giục. Anh ta thở dài và hôn lên cổ tôi thì thầm rằng, “Zero, ta không thể…” đó đường như là tất cả các vị thuần chủng không thể đi vượt quá lần thứ ba cho một tua, thứ vẫn đang làm tôi điên loạn, bởi vì tôi có thể kiểm soát được ba lần trong một cuộc.

“Anh quên…”

Anh ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào gương mặt nài nỉ của tôi một cách giễu cợt, nhưng ngày sau đó, gương mặt người thuần chủng lộ ra sự thấu hiểu. Anh ta chạm xuống phần dưới cơ thể hai chúng tôi, nắm lấy thứ đang cương cứng một cách mạnh mẽ của tôi khiến tôi khẽ rên rỉ. Thỉng thoảng anh ta đạt được đỉnh của mình và đưa đi tất cả nhưng anh ta đã quên mất tôi. Tôi là đàn ông và tôi ở vị trí của kẻ nằm dưới, vì thế, tôi nghĩ đôi khi anh ta quên mất rằng tôi cũng cần điều đó nữa.

“Aaahhh… “

Tên thuần chủng nhếch mép và để đầu ngón tay cái của anh ta chạy xuống quanh đỉnh thứ đó, ngắm gương mặt tôi thay đổi từng giây một. Tôi không quan tâm nếu không được giải phóng tự nhiên như Kaname – tôi một cách cá nhâm mà nói, chỉ là thích cái cảm giác anh ta ở bên trong cơ thể tôi, nhưng anh ta chạm tới cái anh ta muốn vì thể tôi chờ tới lượt mình, và tôi gần như đã khiến mình quên béng điều đó.

“Kaname, chỉ cần làm thôi…”

“Không, không, Zero. Em biết tốt hơn điều đó…”

Tôi nhứơn mày và nhắm mắt minh lại khi những đầu móng tay anh lên xuống nhẹ nhàng theo chiều dài thứ đó của tôi. Đó quả là một cảm giác thỏa mãn, và nhồn nhột. Kích cỡ của nó lớn dần một cách chậm rãi và cơn nhức lan tỏa xung quanh đó, tôi nghiến chặt răng nanh của mình, thở hắt qua chúng. Anh ta khúc khích cười và nói, “Em muốn ta làm gọn chúng hay để chúng ra mọi chỗ?”

“Tôi … mẹ nó chẳng quan tâm…”

Tôi không thể quan sát anh ta bởi vì đầu của tôi vẫn còn nhấn chìm trong sự đê mê, nhưng cơ thể tôi nói cho tôi biết rằng anh quyết định dùng toàn bộ ngón tay mình ôm trọn theo chiều dài của tôi và không ngừng đưa đẩy lên xuống thật nhanh. Hơi thở của tôi dồn dập trong phế quản và tôi ưỡn mình về phía tay anh. Thông thường, anh sẽ làm điều đó thật chậm để gợi cảm xúc, nhưng hôm nay, anh ta làm chuyện này nhanh chóng và nó khiến tôi rơi khỏi kiểm soát. Tôi bắt đầu thở dốc và bấu chặt tay vào ga trải giường khi anh không hề chậm lại

” Ah… Kaname!” tôi rên và ra toàn bộ lên tay và bụng anh.

Rồi, đột nhiên, tôi trở nên vô cùng khát và đôi mắt tôi bùng cháy với sự khao khát máu. Kaname nhận thấy điều đó và luồn tay anh qua một bên đầu tôi. Anh cúi thấp đầu mình xuống cho tôi đón nhận dòng máu mọt ngào và cao quý của anh. Tôi nhìn anh khẽ khép đôi mắt mình lại và tôi đông cứng. Anh ấy đang lo lắng…

Tôi đang trở nên nguy hiểm và bạo lực hơn nữa, cả hai chúng tôi đều quá rõ điều đó. Thi thoảng, khi tôi muốn máu của anh, tôi trở nên điên cuồng và cấu xé tới lúc từng mảng thịt của anh rời khỏi chiếc cổ đó. Anh sẽ phải đè tôi xuống hoặc đánh gục tôi khi điều đó xảy ra. Điều đó khiến tôi đau khi biết rằng tôi đã làm điều đó với anh và sau đó, anh vẫn sẽ ở bên cạnh tôi, nhưng tôi vẫn không thể làm chủ chính mình. Tôi đang rơi xuống nhanh hơn và nhanh hơn từng ngày.

Tối thiểu hôm nay, tôi nghĩ rằng mình đã có ý thức hơn trong việc nhận máu từ anh. Tôi thể hiện điều đó bằng cách liếm xung quanh vùng mục tiêu một cách vội vàng, nhưng cẩn thận, rồi mới xé rách là da. Những vết cắn của chúng tôi chỉ đơn giản là cảm nhận tuyệt như là làm tình với người còn lại và một tiếng rên nhẹ thoát ra từ anh khi tôi rút nanh của mình để máu chảy vào vòm miệng. Tôi uống lấy một cách đói khát và lượng tôi nhận thật sự là rất hào phóng nơi anh, thật không may tôi bắt đầu đánh mất chính mình, và tôi cào cấu anh. Tôi muốn nhiều hơn. Nhiều máu hơn. Nhiều hơn từ anh.

Tôi nhe nanh mình một lần nữa và cắn xuống mạnh hơn, nhay nghiến cho vết thương mở rộng hơn. Hai vệt cắn tròn trở thành vết cắt dài, và thứ thuốc nghiện tội lỗi của tôi trào a nhiều hơn. Kaname gầm trong đau đớn và khi phản ứng của tôi ồn ã với tiếng máu của anh trong miệng mình, bàn tay anh tiến tới, kéo gương mặt tôi ra khỏi cổ anh. Quẹt máu, tôi thở dốc khi mà cái lườm đánh giá của anh quan sát tôi bình tĩnh lại.

Những giọt nước mắt nóng ấm trào ra khỏi đôi mắt tôi. Không… tôi làm đau anh ấy. Tôi lại mất kiểm soát một lần nữa… ngay cả khi hai vết lõm ấy đã lành hoàn toàn trên chiếc cổ thanh mảnh ấy, tôi vẫn muốn xoay thời gian trở lại.

“Kaname… tôi lại làm điều đó, phải không?”

Anh nâng niu gương mặt tôi, gạt những sợi tóc bạch kim bết gần nơi đôi mắt màu lavender của tôi, thì thầm, “Không sao,Zero… em sẽ học được cách kiểm soát chính bản thân mình…”

Sau khi anh cúi người đặt một nụ hôn lên trán và đôi môi nhuộm máu của tôi, tôi nhìn lại vào đôi con ngươi màu ruby đỏ xinh đẹp ấy, không nói gì rồi anh rời giường, tiến thẳng thới phòng tắm.

Giờ đây, nó diễn ra hang ngày và anh ta sẽ nói điều tương tự đó, nhưng cả hai chúng tôi đều biết, mọi chuyện chẳng trở nên tốt đẹp hơn. Nó đang dần tồi tệ. tôi không còn có thể kiểm soát chính mình, và tôi sẽ chóng trở thành “the End” – “kẻ cùng bậc” trước chúng tôi biết điều đó. Tất nhiên, chúng tôi không nói về cái ngày mà tôi sẽ phải bước vào danh sách và phải đổi mặt với một thứ vũ khí giết vampire. Sau tất thảy, việc không thể chấp nhận được thật là hạnh phúc.



Được sửa bởi bébôngkute ngày Thu Jul 11, 2013 11:12 am; sửa lần 1.

https://ilovemanga.forumvi.com

2[Fanfic] The End Empty Re: [Fanfic] The End Thu Jul 11, 2013 11:11 am

IceBông

IceBông
Admin
Admin
Chap 02

Cuộc sống ở khối đêm không quá tệ, nhưng tất cả mọi người đều có thể nói rằng tôi khác biệt. Không phải vì tôi là người luôn luôn lườm chúng khi tôi bảo vệ chúng khỏi những cô gái khối ngày, bởi vì chúng tôi dường như có thể làm quen với điều đó. Đó là khi sự thật về việc tôi phải rời lớp nhiều hơn, một mình hoặc với Kaname gần như là 2 giờ một lần. Tôi cần máu. Việc tôi trở nên đáng thương, rơi xa hơn nữa thật là không dễ chịu. Từ một vampire hunter, tới một kẻ ghét vampire, tới việc hoàn toàn là một vampire, và thành một Level E. Tuy nhiên, những vampire khác dường như mặc kệ tôi một mình với điều đó. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi họ bỏ những con thú chết trong yên bình.

“Zero…?”

Tôi quay lại nhìn Kaname,vẫn đứng yên bên cạnh anh ở ban công. Chúng tôi đang đứng trong bầu không khí đêm mát lạnh, dạo bước xa dần lớp học về kí túc xa mặt trăng. Tôi và anh ta sẽ phải ở bên ngoài thêm vài phút nữa, thi thoảng tôi sẽ phải lôi Kaname quay lại từ sự mất máu của anh. Nó thật mới mẻ…

“Vâng?”

“Em sao rồi?”

Tôi nghiêng đầu một chút để phân tích Kaname. Tôi thế nào ư? Cái loại câu hỏi gì vậy? Anh ta không phải là loại thông minh đặt ở đằng mông, vậy rồi, tôi quay đi và nhìn xuống giày mình. Đó phải là cái cách anh ta hỏi nếu như tôi cảm thấy mình sẽ mất kiểm soát bất ngờ mà không đoán được. Viên đá bị tôi dẫm lên sẽ phải nát ra nếu anh ta hỏi tôi lấp lửng kiểu vậy.

“Tôi.. ổn, tôi đoán vậy. Không hoàn toàn ổn…” tôi quay lai nhìn anh ta, và đôi mắt anh dò tới phía góc nhà khi tôi kết thúc, “không hoàn toàn tệ.”

Kaname tiến lại gần hơn, vòng cánh tay mình quanh eo tôi và nói một cách nhẹ nhàng, “Nó tuyệt hơn là việc mọi chuyện hoàn toàn tệ.” Chỉ thể, anh dựa đầu mình vào tôi và tôi khép mi mắt mình lại. Tôi quá mệt mỏi…

Nhưng tôi đã không được nghỉ một phút nào sau đó vào hôm đấy.

Đó là một trong số rất nhiều những ngày sau tiết tôi sẽ phải quay lại giường để ngủ sau khi giải quyết đống bài về nhà còn Kaname phải tới phòng làm việc của anh để xử lí đống công việc dành cho một hội trưởng thay vì ở bên cạnh tôi – điều anh ta sẽ sớm quay lại làm. Anh ta sẽ nói đó là vì anh ta ghét phải ở xa tôi (và tôi tin đó là thật) nhưng tôi biết đó là vì anh muốn ở đấy nếu tôi gặp phải cơn khát máu.

Vì thế, tôi sẽ nằm lên gường của mình, không thực sự cảm thấy buồn ngủ lúc này đây nhưng tôi không muốn ra ngoài và bị mặt trời làm bỏng. Thế nên, tôi ở đây. Với một tiếng thở dài thườn thượt, tôi ngồi bật dậy, tiến lại gần của sổ và giật chiếc rèm lại. Không cố ý, tôi lần thấy chút gơn đỏ chợt lóe trên đôi mắt mình, nhưng tôi không di chuyển. Thay vì đó, tôi đẩy chiếc cửa sổ ra và để cho những làn khí xinh đẹp ùa vào. Tuyệt, tôi cho rằng chúng thật hoàn hảo nhưng ní mang theo mùi vị máu tươi của con ngươi trong đó. Ngay lật tức, tôi thấy trái tim mình đập dồn dập bên trong lồng ngực, giống như là nó gần như phá vỡ lồng ngực, tôi đưa tay bấu chặt lên ngực mình để giữ nó không nổ tung.

“Không…” tôi nài nỉ chính mình. Tôi không thể làm điều đó… chỉ cần đóng chiếc cửa sổ và uống vài viên máu. Ngay cả khi tôi nôn hết chúng ra, nó vẫn có thể…

Trước khi tôi biết mình đang làm cái gì, tôi cảm thấy nhiệt từ mặt trời rải đầy trên làm da tôi và gió không ngừng tạt lên mặt tôi. Tôi đã rời khỏi chiếc của sổ và đang tiếp tục chạy theo mùi vị của máu. Thứ máu người thật sự. Tại sao tôi lại muốn máu người khi mà tôi đã có máu của Kaname? Nó giống như là một kẻ giàu có hứng thú với thức ăn của đám khốn cùng. Tôi không phải thuộc mãu người mong manh cứ chạm là vỡ.

Cảm nhận về thời gian, không gian, và sự ăn khớp đã nhanh chóng biến mất, đặc bệt là khi tôi tìm được cội nguồn của hương vị đó. Một nữ sinh. Một nữ sinh đã làm đau chính mình khi cô đang hoạt động ngoài trời cũng những người bẹn lớp ngày của cô. Một vài trong số họ đứng vòng quanh cô đầy lo lắng. Tôi lướt mắt một lượt và nhìn thấy một học viên chạy đi để tìm một y tá hoặc cái j đó chả được. Tôi đếch quan tâm. Tôi muốn cô ta. Giống như tôi không thể nhìn thấy bất cứ ai khác ngoài cô ta và cánh tay bị thương của cô ấy.

Tôi liếm môi mình hào hứng và chạy vòng qua họ, kh khi mà họ hét lên tên tôi “Kiryu?” tôi tôi sải bước nhanh chóng và bắt chặt lấy bờ vai của cô ta. Cô ta ré lên và tất cả những tiếng ồn áo xung quanh khiến tôi cảm thấy bị bóp nghẹt. Đôi mắt tôi lúc này đây chỉ còn thấy máu. Không một nam sinh nào có thể đẩy tôi ra khi mà tôi càng ngày càng tiếc xa hơn với cô ấy, đẩy ngã cô ta xuống nền sau. Lúc này, cô nữ sinh đó có thể đã nghĩ rằng tôi sẽ rape cô, nhưng không. Tôi nhe nanh của mình và để lộ nó qua mộ nụ cười bênh hoạn. Thích thú làm sao khi mà được chứng kiến cảnh tất cả mọi người CỐ GẮNG lôi tôi ra. Một vampire.

Lắc đầu mình một trong nuối tiếc. Tôi áp đầu mình vào cánh tay của cô ta, mở rộng miệng cuẩn bị cắn thì đột nhiên có một thứ gì đó sắc nhọn đâm thẳng vào đùi trên tôi. Ngay lập tức, tôi nhìn lại đằng sau lưng mình…

“K-Kaname?”

Anh hạ cánh cung trong tay anh xuống và tất cả những gì tôi có thế nghĩ tới là nỗi buồn vô hạn trong lắt anh khi anh tiến lại gần hơn. Anh khoác một chiếc áo chòng dài để bảo vệ chính mình khỏi ánh mặt trời. tất cả mọi người gào thét trước dòng máu chảy ra từ phía đùi tôi và họ bỏ chạy. Một số khác cố gắng lôi cô gái đó ra khỏi cái ghìm đã yếu của tôi và đưa cô ta đi. Giờ đây chỉ còn mình tôi và Kaname.

Tôi quay lại ngồi bệt xuống và chạm vào mũi tên vẫn còn đang cắm trên đùi chân mình. Anh đã phải bắn để ngăn tôi lạ. tôi nở một nụ cười yêu ớt. Tôi không vui, nó chỉ đơn giản là thật lạ khi anh phải ngăn tôi lại. Anh đã làm điều đó trước khi tôi cắn bất cứ một ai khác, nhưng lần này cảm thấy thật … thừa thãi. Bây giờ, tôi sẽ xin lỗi anh và anh sẽ lại nói, “Zero, ổn thôi. Em sẽ học được cách kiểm soát chính bản thân mình.” Và chúng tôi sẽ quay lại kí túc xá..

“Kaname… tôi xin lỗi… anh có thể giúp tôi …”

Một mũi tên khác lao đến và cắm phập vào cánh tay tôi. Tôi kêu lên và ôm lấy cánh tay. Tôi không thể lôi nó ra – sức từ nguồn lực bắn nó đi đã khiến nó đâm xuyên qua cánh tay tôi. Tôi nghiêng đầu, quay lại nhìn thẳng vào Kaname. Anh gương cung lên một lần nữa và … bắn.

“K…Kaname…?”

“Ta xin lỗi… Level E vampire- Zero Kiryuu.”

Đôi mắt tôi mở tròn khi mà anh gương cung lên và đặt thêm một mũi tên vào đó. Nhưng thế cũng được… tôi nên dự đoán được chuyện này. Tôi cho rằng tôi chỉ là đã không nghĩ tới việc cái chết của minh sẽ sớm tới vậy. Và một nụ cười khác lướt trên gương mặt tôi khi mà anh tới gần hơn lần nữa, kéo căng dây cung. Tôi không muốn bất cứ ai khác ngoài anh làm điều náy với tôi

Người thanh niên tóc đen cố gắng che dấu những giọt nước mắt trong đôi mắt mình và anh quỳ xuống trước mặt tôi một lần nữa. Anh kéo chiếc mũ trùm xuống và để đầu anh cụng vào đầu tôi. Anh vẫn cần lấy chiếc cung, nhưng chúng tôi ngồi cạnh bên nhau chí ít cũng được một chút, tận hưởng sự tồn tại của kẻ còn lại. Nỗi đau của tôi dịu đi một chút và tôi để cho Kaname khóc lặng lẽ như vậy. Nơi mà mũi tên cắm vào ngực tôi đau đớn như thể nó đã chạm tới tận trái tim và kết thúc cuộc đời tôi. Tôi cảm thấy đôi mắt mình trào lệ khi mà tôi rướn lên để hứng lấy gương mặt anh trong tay mình, ôm anh lại thật gần, và hôn anh. Tôi thfi thầm khi môi tôi vẫn còn đặt trên bờ môi đó “cảm ơn, Kaname.”

Một hơi thở mảnh đến từ phía anh và tôi cảm thấy ngực mình bị giật ngược lại với một tiếng ‘twang’. Tôi kéo chúng ra và nhìn xuống. mũi tên xuyên thủng qua ngực cậu và nỗi đau rát bỏng xuyên cắt qua trái tim tôi ngay lúc này chả là gì để có thể so sánh với linh hồn đang bị hỏa thiêu này trước nối buồn trong ánh nhìn của Kaname. Nhìn điều mà tôi đã làm với anh ta xem…

Tôi đang hủy hoại anh ấy… ép anh ấy phải bắn mình. Tôi không quan tâm bản thân tôi. Kaname, anh ta là cuộc đời tôi. Cách mà anh ấy nhìn tôi còn khiến tôi tổn thương hơn ngàn lần so với những mũi tên ấy. Hơi thở của tôi ngắt đoạn và tôi phải mở miệng mình để lấy đủ lượng oxi như thế nó sẽ khiến tôi chết ngay lúc này.

Kaname nhợt nhạt, đánh rơi chiếc cung và vòng tay anh xung quanh tôi, kéo tôi lại gần hơn.

“Z… Zero… ta đã làm gì thế này…”

” không …em …em xin lỗi…” tôi nói mà gần như là im lặng trước khi tầm nhìn của tôi bắt đầu nát vụn và bị điểm dần những mảng tối. Tôi thở hắt ra và ho mạnh trước khi rên rỉ và một cách thực thế nôn ra người anh. Anh để thoát ra một thứ âm thanh đau khổ và tôi cảm thấy bàn tay anh trượt dần quanh tôi, cố gắng ôm tôi gần hơn, nhưng những mũi tên còn ghim trong cơ thể tôi không cho phép anh tiến lại thêm một chút nào nữa. Thấy không? Tất cả những gì tôi đã đang và sẽ làm là nguyên do cho mọi nỗi đau và bất hạnh của anh ấy! Đầu tiên, anh ta sẽ là kẻ phải giết tôi và bây giờ, khi anh ta muốn ôm tôi, những mũi tên thứ mà tôi rõ rang đã ép anh phải bắn tôi đang giữ chặt anh ở nơi anh vốn ở.

Nếu tất ta những gì… tôi muốn sống cho và sống bên cạnh anh ta, nếu đó là điều anh ta ước…. Nhưng lúc này đây, tôi đang chết. Tôi thật đáng thương hại…

“K-Kaname… em xin lỗi… em xin lỗi… em sẽ không làm điều đó nữa…” tôi nhận ra mình đang lẩm nhẩm vô ý thức, giọng của tôi ngắt đoạn không phải chỉ vì lượng máu đã thoát khỏi cơ thể mà còn vì tiếng nấc đang trực trào. Ngay lúc này đây, tôi đang khóc – đôi mắt tôi nhắm lại, những giọt nước mắt rơi không ngừng xuống chiếc áo gi lê trắng của Kaname. Tôi nghe thấy anh nuốt lại những hơi thở gấp của mình và anh di chuyển để tôi có thể nằm trong lòng anh, nhưng rất nhẹ nhàng nâng tôi lên bởi vì anh đang ôm lấy tôi trong vòng tay mạnh mẽ của anh, chí ít thì cũng thật gần bờ ngực anh. Tôi có thể cảm nhận được thứ chất lỏng của sự sống đó rơi xuống bên cạnh mìn, và tôi lắc đầu một cách chậm chạm lẩm nhẩm “em xin lỗi… em… em sẽ không tấn công bất cứ ai nữa… em hứa… Kaname…”

“Tốt…tốt thôi, Zero…”

Anh thì thầm, những ngón tay anh nhẹ nhàng chạm lên gương mặt tôi, lướt qua đôi mắt đang dần dần khép lại của tôi, nhưng khoảng cách dường như nhòe dần. Tôi hi vọng mình có thể tỉnh lại từ cơn ác mông kinh khủng này thật nhanh, và có thể gặp nụ cười thân thiết của Kaname một lần nữa khi tôi nhướn lên và gửi cho anh một nụ hôn ấm áp…

Ừ… tôi sẽ sớm tỉnh lại, vì tôi vẫn còn có thể nghe tiếng anh nhòa dần, “một ngày nào đó em sẽ học được cách… cách kiểm soát mình…”

- THE END -

https://ilovemanga.forumvi.com

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

 
  • Create a forum on Forumotion | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất

Junalone coppyright @ 2011-2012